Thứ Năm, 30 tháng 12, 2010

Các mẩu chuyện vui buồn, kỷ niệm khó quên ở BTX

Lá thư tỏ tình của bạn Nguyễn Mạnh Hùng (hy vọng là T nhớ chính xác tên của bạn này) gởi cho bạn Chinh Lê. Lá thư đã được xé vụn ra, bỏ vào trong hộc bàn. Thế mà chẳng hiểu sao lại có bạn lôi ra, dán lại và chuyền tay nhau đọc, thiệt là potay.com
Năm lớp 11, nhân ngày sinh nhật Đoàn hay 9/1 gì đấy, lớp tham gia các hoạt động trong trường gồm có: làm báo tường, thi nấu cơm chạy, thi nấu chè. Làm báo tường thì cực khổ lắm, ai cũng lười viết bài, người chịu trách nhiệm chính luôn là bạn "cong vòng". Vậy mà tờ báo tường năm nào cũng đoạt giải thì phải (T quên mất tiêu giải gì rồi). Thi nấu cơm chạy thì vui quá trời. T chỉ còn nhớ một người khiêng cái bếp lò là bạn "cao lêu khêu như cây nêu" còn bạn còn lại thì T quên mất rồi, xin lỗi nhé. Lò cũng nhỏ, lại đốt bằng củi, bếp không đủ nóng để chín cơm, T trổ tài lật úp nồi cơm để đảm bảo phần mặt trên của cơm được chín. May mà không có tai nạn xảy ra. Nấu cơm giật giải 2 vì cơm chưa chín kỹ (ban giám khảo là cô Minh An, bạn "bút bi bị bít" phản đối đòi giải 1 nhưng ban giám khảo khó tính quá, đành chấp nhận vậy, có giải còn hơn không mà :-) Tiếp theo là phần nấu chè, phải đảm bảo vừa rẻ vừa ngon, thế là nồi chè "ngọc trầm đáy biển" ra đời, đoạt được giải 3 - hì hì (bạn nào đoán được chè gì, T sẽ nấu tặng bạn đó nguyên một nồi to đùng luôn).
Lớp có nhiều ca sĩ ẩn danh. Trong một ngày đẹp trời, viếng nhà bố Thuận hay thầy Dụng gì đấy, một bạn đẹp trai cất tiếng hát "em ơi" ngừng 1 giây (ai nấy nhìn nhau, không biết bạn ấy gọi ai), sau đó tiếp tục "con sông dòng suối tuy chưa hề nói..." làm cả bọn nhìn nhau cười, té ra là bạn ấy hát bài “Mùa xuân tình yêu” của nhạc sĩ Từ Huy.
….
Còn nhiều chuyện vui lắm, hẹn các bạn lần tới.
Chúc tất cả các bạn cùng gia đình Năm mới Hạnh Phúc, Mạnh Khỏe và Thành Đạt

Thứ Tư, 22 tháng 12, 2010

High school: Merry Xmas Everybody

High school: Merry Xmas Everybody

Thanks Dai for the nice songs. Merry Xmas!

These songs sound like european dance style.

Chủ Nhật, 19 tháng 12, 2010

Merry Xmas Everybody

Some Happy Songs
Edward Maya -
This Is My Life
Stereo Love
Desert Rain


Thứ Tư, 8 tháng 12, 2010

Dark but Great Song - Limit To Your Love - James Blake

Enjoy


Lời Anh Ngử

There's a limit to your love
Like a waterfall in slow motion
Like a map with no ocean
There's a limit to your love

There's a limit to you care
So carelessly there
Is it truth or dare
There's a limit to your care

I love I love I love
This dream of going upstream
I love I love I love
The trouble that you give me
I know I know I know
That only I can save me
I'll go I'll go I'll go
Right down the road

There's a limit to your love
Like a waterfall in slow motion
Like a map with no ocean
There's a limit to your love
Your love your love your love

I can't read your smile
It should be written on your face
I'm piecing it together
There's something out of place
Oh

I love I love I love
This dream of going upstream
I love I love I love
All the trouble that you give me
I know I know I know
That only I can save me
I'll go I'll go I'll go
Out on the road

Because there is no limit
There's no limit
No limit no limit no limit
Limit to my love

Thứ Ba, 23 tháng 11, 2010

Mùa thu cánh nâu

Hôm chủ nhật vừa rồi Trâm nghe Ánh Tuyết hát bài này trong chương trình Con đường âm nhạc hay quá, gởi cho các bạn cùng nghe.
Nhạc sĩ Nguyễn Ánh 9 dùng từ "cánh nâu" để tả mùa thu thật là đặc sắc!

Mùa thu cánh nâu
Nhạc: Nguyễn Ánh 9
Em về, qua đường cũ,
Nghe nhịp bước chân bơ vơ.
Hàng cây ngày xưa,
Buồn trơ đón trên từng lá mong chờ.
Quán chiều ngủ say, giấc buồn trên cây.

Em nhìn thu vàng úa,
Nghe đời hắt hiu trên môi.
Mình em chiều quên,
Làm nghiêng bóng trên đường vắng âm thầm.
Xa cách rồi còn ai, thương giấc buồn trên tay.

Em lang thang, một mình thương yêu trống vắng.
Mùa thu cánh nâu, vàng con lá sầu.
Em đi, một mình cô đơn trái chín.
Chiều lên gió cao, hú gọi tên nhau.

Em về, nghe đời nhớ,
Trên từng ngón tay cô đơn.
Nhịp chân gầy xanh,
Buồn như lá thu ngày tháng hao mòn.
Em về chiều nay, thu vàng trên tay
http://www.nhaccuatui.com/nghe?M=wlbAEY_6ro
Khánh Ly hát
http://mp3.zing.vn/mp3/nghe-bai-hat/Mua-Thu-Canh-Nau-Anh-Tuyet.IWZAIFW6.html
Ánh Tuyết hát

Chủ Nhật, 21 tháng 11, 2010

BTX và những kỷ niệm khó quên

Hy vọng các bạn chia sẻ ở đây những kỷ niệm thời ngồi trên ghế những năm học BTX nhé!
**************
Năm học lớp 10
Nhớ lại ngày đầu tiên bước vào lớp 10, tôi may mắn học cùng cô bạn thân Thanh Thúy (học cùng với tôi suốt những năm cấp 2 trường Văn Hiến - ngồi sát bên nhau luôn đó!). Xem còn bạn cũ nào học chung với mình nữa nào, à có Quỳnh Lưu này, cũng là người bạn học cùng lớp cấp 2 với tôi, ngòai ra còn có Quốc Cường và Duy Bằng nữa - hai bạn học cùng lớp với tôi từ những năm cấp 1 lận đấy. Thế là yên tâm có đồng đội rồi!
Một hai ngày sau đó, có một bạn nam tươi cười bước tới hỏi tôi "có phải bạn học cùng lớp mẫu giáo với mình ở Hải Phòng không?" bạn ấy còn bảo, "này, bạn sinh sau mình 4 ngày". Tôi cảm thấy rất buồn cười với cách nói chuyện của bạn ấy. Về vụ ngày sinh thì sao mà bạn ấy điều tra nhanh thế. Còn chuyện học lớp mẫu giáo thì vui thật đấy, nếu có học chung thì làm sao còn có thể nhớ mặt nhau sau từng ấy năm trời nhỉ? tôi nhớ đã trả lời bạn ấy rằng "ồ, mình không có học mẫu giáo, và từ nhỏ cho đến bây giờ, chưa một lần bước chân ra Hải Phòng"
-Đố các bạn biết bạn đó là ai?

Thứ Sáu, 19 tháng 11, 2010

20/11

Nhớ ngày này những năm trước đây, chúng mình cùng nhau đi thăm Thầy Cô. Gởi đến các bạn bài viết của Trâm để tưởng nhớ về Thầy Cô chủ nhiệm lớp chúng mình những năm tháng cấp 3 đó. Hy vọng các bạn chia sẻ những kỷ niệm tươi đẹp của thời học sinh cấp 3 thuở nào.
**********************************************

Ngày Hiến chương các Nhà giáo Việt Nam 20/11

Lâu lắm rồi tôi không còn đi thăm các Thầy Cô giáo cũ của mình. Nhưng trong lòng tôi vẫn nhớ đến ngày này cùng với bao cảm xúc của ngày xưa ấy. Mỗi năm, ngày 19/11 là ngày chúng tôi đến thăm bố Thuận, thầy dạy Toán và là thầy chủ nhiệm của lớp 10P11 trường BTX niên khóa 1983-1984. Ngày này cũng là ngày sinh nhật của Thầy. Còn nhớ lớp 10P11 của chúng tôi khi ấy, Thầy thường kể cho chúng tôi nghe những câu chuyện bên ngoài sách giáo khoa. Nào là Cậu bé rừng xanh, nào là những bài hát sinh hoạt tập thể thật đặc biệt (con tim trên bàn tay, ta trao trao em này, đong đưa nơi bàn tay, tình yêu thương vơi đầy….). Rồi còn việc chọn lựa một người bạn đời sao cho phù hợp nữa chứ! Và còn rất rất nhiều những câu chuyện của Thầy...
(rât tiếc là Thầy đã vĩnh viễn chia tay chúng tôi khi tuổi đời còn rất trẻ)
Năm lớp 11, cô giáo chủ nhiệm lớp 11P10 của chúng tôi (trường BTX niên khóa 1984-1985) là cô Nguyễn Thị Hai. Cô không có nhiều chuyện để kể như thầy Thuận nhưng cô có một sự tận tâm đặc biệt với lớp. Riêng việc bắt học sinh quay cóp bài trong lớp thì tôi thấy cô thực sự “siêu”, khó có trò nào có thể qua mặt cô được. Năm lớp 11 lớp chúng tôi có một tuần (thì phải) đi lao động tại Nông trường Lê Minh Xuân, công việc là “đánh” lá mía. Tôi không còn nhớ chính xác chuyện gì đã xảy ra ngày đó, chỉ biết là cả lớp đã làm cô khóc. Sau đó, cả bọn rất hối hận và cuối cùng thì cô đã cười trở lại vào ngày kết thúc khóa lao động thực tế với thành tích lớp được tuyên dương (chắc thế). Mỗi năm, vào dịp 20/11, nếu chúng tôi ghé thăm cô thì chắc chắn sẽ được cô chiêu đãi một nồi chè đậu đen!
Thầy Nguyễn Bác Dụng là Thầy chủ nhiệm lớp 12P9 (trường BTX niên khóa 1985-1986) của chúng tôi. Học sinh chúng tôi hay gọi Thầy là “đức vua kính yêu”. Thầy Dụng là giáo viên dạy Hóa rất nổi tiếng của trường PTTH BTX và của cả TP. HCM. Chính vì thế mà việc thăm viếng Thầy tại tư dinh hơi khó khăn một chút vì “hoàng hậu” của Thầy chăm sóc sức khỏe cho phu quân quá kỹ.
Lúc đang đi học, lớp chúng tôi thường hay ghé đến nhà thăm Thầy Cô vào dịp 20/11, Tết và cả những khi rảnh rỗi có thể nữa. Thầy Thuận rất tích cực với các học sinh. Tôi còn nhớ là Thầy còn rủ các trò đến học, xem và thực tập gói bánh chưng vào dịp Tết nữa. Sau khi tốt nghiệp trung học, chúng tôi vẫn duy trì thăm viếng các Thầy Cô nói trên một thời gian dài sau đó đến khi đã có nhiều bạn trong nhóm chúng tôi lập gia đình, tay bế tay bồng thì việc thăm viếng thưa thớt dần và hết hẳn. Nhưng mỗi khi chúng tôi gặp mặt nhau là cả bọn lại tíu tít ôn lại kỷ niệm của ngày xưa yêu dấu đó.
Tôi luôn trân trọng và ghi nhớ những lời dạy đáng quý của các Thầy Cô giáo chủ nhiệm cùng các Thầy Cô bộ môn, những người đã truyền dạy kiến thức và kinh nghiệm sống cho tôi từ cấp 1 cho đến giảng đường đại học. (tuy nhiên, không biết lý do vì sao, những năm tháng cấp 3 là thời gian tôi ghi nhớ sâu sắc nhất).

Chủ Nhật, 24 tháng 10, 2010

Excellent Song

Enjoy this new good song and have a great weekend everyone. I am so busy lately and almost forget about the blog :)

Thứ Sáu, 1 tháng 10, 2010

thư giãn cuối tuần

Ba Con Heo Và Một Con Chó Sói
Ba con heo , heo A tên là "Ai" , heo B tên là "Ở Đâu" , heo C tên là "Cái Gì" . Có một hôm , heo A và heo B đứng trc cửa , heo C thì ở trên gác . Một con sói phát hiện và muốn ăn thịt chúng , thế là chạy lại trước mặt heo A...
Sói : mày là ai ??


Heo A : uh !!
Sói : cái gì ??
Heo A : cái gì trên gác .
Sói : tao hỏi mày tên gì ??
Heo A : tôi là ai !!
-Sói lại quay sang hỏi heo B...
Sói : mày là ai ??
Heo B : tôi ko phải là ai , nó là ai .(chỉ sang heo A)
Sói : mày quen nó ??
Heo B : uh .
Sói : nó là ai ??
Heo B : đúng thế .
Sói : cái gì ??
Heo B : cái gì trên gác .
Sói : ở đâu ??
Heo B : ở đâu là tôi .
Sói : ai
Heo B : nó là ai !! (lại chỉ sang heo A)
Sói : sao tao biết đc .
Heo B : ông tìm "ai" ??
Sói : cái gì ??
Heo B : cái gì trên gác .
Sói : ở đâu ??
Heo B : là tôi .
Sói : ai ??
Heo B :tôi ko phải là ai , nó là ai .(tiếp tục chỉ sang heo A)
Sói : trời ơi !!
Heo A+B : "trời ơi" là ba của chúng tôi .
Sói : cái gì là ba của chúng mày à ??
Heo B : ko phải .
Sói chịu hết nỗi , lớn tiếng quát : tại sao...
Heo A+B : ông quen ông nội chúng tôi hả ??
Sói : cái gì ??
Heo A : cái gì trên gác , tại sao là ông nội chúng tôi .
Sói : tại sao ??
Heo A : đúng rồi .
Sói : cái gì ??
Heo A : ko , cái gì ở trên gác .
Sói : ai ??
Heo A : tôi là ai .
Sói : mày là ai ??
Heo A : uh , tôi là ai .
Sói : cái gì ??
Heo A+B : nó trên gác .

...Sói cắn lưỡi tự sát

Thứ Ba, 24 tháng 8, 2010

VU LAN BÁO HIẾU

Nhân mùa Vu lan, gởi đến các bạn bài Bông hồng cài áo của thiền sư Thích Nhất Hạnh

Bông Hồng Cài Áo

Thích Nhất Hạnh



Ý niệm về mẹ thường không thể tách rời ý niệm về tình thương. Mà tình thương là một chất liệu ngọt ngào, êm dịu và cố nhiên là ngon lành. Con trẻ thiếu tình thương thì không lớn lên được. Người lớn thiếu tình thương thì cũng không "lớn" lên được. Cằn cỗi , héo mòn. Ngày mẹ tôi mất, tôi viết trong nhật ký: Tai nạn lớn nhất đã xẩy ra cho tôi rồi! Lớn đến mấy mà mất mẹ thì cũng như không lớn, cũng cảm thấy bơ vơ, lạc lõng, cũng không hơn gì trẻ mồ côi. Những bài hát, bài thơ ca tụng tình mẹ bài nào cũng dễ, cũng hay. Người viết dù không có tài ba, cũng có rung cảm chân thành; người hát ca, trừ là kẻ không có mẹ ngay từ thuở chưa có ý niệm, ai cũng cảm động khi nghe nói đến tình mẹ. Những bài hát ca ngợi tình mẹ đâu cũng có, thời nào cũng có. Bài thơ mất mẹ mà tôi thích nhất, từ hồi nhỏ, là một bài thơ rất giản dị. Mẹ đang còn sống, nhưng mỗi khi đọc bài thơ ấy thì sợ sệt, lo âu.... sợ sệt lo âu một cái gì còn xa, chưa đến, nhưng chưa chắc chắn phải đến :

Năm xưa tôi còn nhỏ
Mẹ tôi đã qua đời !
Lần đầu tiên tôi hiểu
Thân phận trẻ mồ côi.

Quanh tôi ai cũng khóc
Im lặng tôi sầu thôi
Để dòng nước mắt chảy
Là bớt khổ đi rồi...

Hoàng hôn phủ trên mộ
Chuông chùa nhẹ rơi rơi
Tôi thấy tôi mất mẹ
Mất cả một bầu trời.

Một bầu trời thương yêu dịu ngọt, lâu quá mình đã bơi lội trong đó, sung sướng mà không hay, để hôm nay bừng tỉnh thì thấy đã mất rồi. Người nhà quê Việt nam không ưa cách nói cao kỳ. Nói rằng bà mẹ già là kho tàng của yêu thương, của hạnh phúc thì cũng đã là cao kỳ rồi. Nói mẹ già là một thứ chuối, một thứ xôi, một thứ đường ngọt dịu, người dân quê đã diễn tả được tình mẹ một cách vừa giản dị vừa đúng mức :

Mẹ già như chuối ba hương
Như xôi nếp mật, như đường mía lau.

Ngon biết bao ! Những lúc miệng vừa đắng vừa nhạt sau một cơn sốt, những lúc như thế thì không có món ăn gì có thể gợi được khẩu vị của ta. Chỉ khi nào mẹ đến, kéo chăn đắp lên ngực cho ta, đặt bàn tay (Bàn tay ? hay là tơ trời đâu la miên ?) trên trán nóng ta và than thở "khổ chưa, con tôi ", ta mới cảm thấy đầy đủ, ấm áp, thấm nhuần chất ngọt của tình mẹ, ngọt thơm như chuối ba hương, dịu như xôi nếp mật, và đậm đà lịm cả cổ họng như đường mía lau. Tình mẹ thì trường cửu, bất tuyệt; như chuối ba hương, đường mía lau, xôi nếp một ấy không bao giờ cùng tận.

Công cha như núi Thái sơn,
nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra .
Nước trong nguồn chảy ra thì bất tuyệt. Tình mẹ là gốc của mọi tình cảm yêu thương. Mẹ là giáo sư dạy về yêu thương, một phân khoa quan trọng nhất trong trường đại học cuộc đời. Không có mẹ, tôi sẽ không biết thương yêu. Nhờ mẹ mà tôi được biết tình nhân loại, tình chúng sinh ; nhờ mẹ mà tôi biết được thế nào là tình nhân loại, tình chúng sinh ; nhờ mẹ mà tôi có được chút ý niệm về đức từ bi. Vì mẹ là gốc của tình thương, nên ý niệm mẹ lấn trùm ý thương yêu của tôn giáo vốn dạy về tình thương.

Đạo Phật có đức Quan Thế Âm, tôn sùng dưới hình thức mẹ. Em bé vừa mở miệng khóc thì mẹ đã chạy tới bên nôi. Mẹ hiện ra như một thiên thần dịu hiền làm tiêu tan khổ đau lo âu. Đạo Chúa có đức Mẹ, thánh nữ đồng trinh Maria. Trong tín ngưỡng bình dân Việt có thánh mẫu Liễu Hạnh, cũng dưới hình thức mẹ. Bởi vì chỉ cần nghe đến danh từ Mẹ, ta đã thấy lòng tràn ngập yêu thương rồi. Mà từ yêu thương tín ngưỡng và hành động thì không xa chi mấy bước.

Tây phương không có ngày Vu Lan nhưng cũng có Ngày Mẹ ( Mother's Day ) ngày chúa nhật thứ nhì của tháng năm. Tôi nhà quê không biết cái tục ấy. Có một ngày tôi đi với Thầy Thiên Ân tới nhà sách ở khu Ginza ở Đông Kinh, nửa đường gặp mấy người sinh viên Nhật, bạn của thầy Thiên Ân. Có một cô sinh viên hỏi nhỏ Thầy Thiên Ân một câu, rồi lấy ở trong xắc ra một bông hoa cẩm chướng màu trắng cài vào khuy áo tràng của tôi. Tôi lạ lùng, bỡ ngỡ, không biết cô làm gì, nhưng không dám hỏi, cố giữ vẻ tự nhiên, nghĩ rằng có một tục lệ chi đó. Sau khi họ nói chuyện xong, chúng tôi vào nhà sách, thầy Thiên Ân mới giảng cho tôi biết đó là Ngày Mẹ, theo tục Tây phương. Nếu anh còn mẹ, anh sẽ được cài một bông hoa màu hồng trên áo, và anh sẽ tự hào được còn mẹ. Còn nếu anh mất mẹ, anh sẽ được cài trên áo một bông hoa trắng.

Tôi nhìn lại bông hoa trắng trên áo mà bỗng thấy tủi thân. Tôi cũng mồ côi như bất cứ một đứa trẻ vô phúc khốn nạn nào; chúng tôi không có được cái tự hào được cài trên áo một bông hoa màu hồng. Người được hoa trắng sẽ thấy xót xa, nhớ thương không quên mẹ, dù người đã khuất. Người được hoa hồng sẽ thấy sung sướng nhớ rằng mình còn mẹ, và sẽ cố gắng để làm vui lòng mẹ, kẻo một mai người khuất núi có khóc than cũng không còn kịp nữa. Tôi thấy cái tục cài hoa đó đẹp và nghĩ rằng mình có thể bắt chước áp dụng trong ngày báo hiếu Vu Lan.

Mẹ là một dòng suối, một kho tàng vô tận, vậy mà lắm lúc ta không biết, để lãng phí một cách oan uổng. Mẹ là một món qùa lớn nhất mà cuộc đời tặng cho ta, những kẻ đã và đang có mẹ. Đừng có đợi đến khi mẹ chết rồi mới nói: "trời ơi, tôi sống bên mẹ suốt mấy mươi năm trời mà chưa có lúc nào nhìn kỹ được mặt mẹ!". Lúc nào cũng chỉ nhìn thoáng qua. Trao đổi vài câu ngắn ngủi. Xin tiền ăn quà. Đòi hỏi mọi chuyện. Ôm mẹ mà ngủ cho ấm. Giận dỗi. Hờn lẫy. Gây bao nhiêu chuyện rắc rối cho mẹ phải lo lắng, ốm mòn, thức khuya dậy sớm vì con. Chết sớm cũng vì con. Để mẹ phải suốt đời bếp núc, vá may, giặt rửa, dọn dẹp. Và để mình bận rộn suốt đời lên xuống ra vào lợi danh. Mẹ không có thì giờ nhìn kỹ con. Và con không có thì giờ nhìn kỹ mẹ. Để khi mẹ mất mình có cảm nghĩ: "Thật như là mình chưa bao giờ có ý thức rằng mình có mẹ!"

Chiều nay khi đi học về, hoặc khi đi làm việc ở sở về, em hãy vào phòng mẹ với một nụ cười thật trầm lặng và thật bền. Em sẽ ngồi xuống bên mẹ. Sẽ bắt mẹ dừng kim chỉ, mà đừng nói năng chi. Rồi em sẽ nhìn mẹ thật lâu, thật kỹ để trông thấy mẹ và để biết rằng mẹ đang còn sống và đang ngồi bên em. Cầm tay mẹ, em sẽ hỏi một câu ngắn làm mẹ chú ý. Em hỏi: " Mẹ ơi, mẹ có biết không ?" Mẹ sẽ hơi ngạc nhiên và sẽ hỏi em, vừa hỏi vừa cười "Biết gì?" Vẫn nhìn vào mắt mẹ, vẫn giữ nụ cười trầm lặng và bền, em sẽ nói: "Mẹ có biết là con thương mẹ không ?" Câu hỏi sẽ không cần được trả lời. Cho dù người lớn ba bốn mươi tuổi ngừơi cũng có thể hỏi một câu như thế, bởi vì người là con của mẹ. Mẹ và em sẽ sung sướng, sẽ sống trong tình thương bất diệt. Mẹ và em sẽ đều trở thành bất diệt và ngày mai, mẹ mất, em sẽ không hối hận, đau lòng.

Ngày Vu Lan ta nghe giảng và đọc sách nói về ngài Mục Kiền Liên và về sự hiếu đễ. Công cha, nghĩa mẹ. Bổn phận làm con. Ta lạy Phật cầu cho mẹ sống lâu. Hoặc lạy mười phương Tăng chú nguyện cho mẹ được tiêu diêu nơi cực lạc, nếu mẹ đã mất. Con mà không có hiếu là con bỏ đi. Nhưng hiếu thì cũng do tình thương mà có; không có tình thương hiếu chỉ là giả tạo, khô khan, vụng về, cố gắng mệt nhọc. Mà có tình thương là có đủ rồi. Cần chi nói đến bổn phận. Thương mẹ, như vậy là đủ. Mà thương mẹ không phải là một bổn phận.

Thương mẹ là một cái gì rất tự nhiên. Như khát thì uống nước. Con thì phải có mẹ, phải thương mẹ. Chữ phải đây không phải là luân lý, là bổn phận. Phải đây là lý đương nhiên. Con thì đương nhiên thương mẹ, cũng như khát thì đương nhiên tìm nước uống. Mẹ thương con, nên con thương mẹ. con cần mẹ, mẹ cần con. Nếu mẹ không cần con, con không cần mẹ, thì đó không phải là mẹ là con. Đó là lạm dụng danh từ mẹ con. Ngày xưa thầy giáo hỏi rằng: "Con mà thương mẹ thì phải làm thế nào?" Tôi trả lời: "Vâng lời, cố gắng, giúp đỡ, phụng dưỡng lúc mẹ về già và thờ phụng khi mẹ khuất núi". Bây giờ thì tôi biết rằng: Con thương mẹ thì không phải "làm thế nào" gì hết. Cứ thương mẹ, thế là đủ lắm rồi, đủ hết rồi, cần chi phải hỏi " làm thế nào " nữa!

Thương mẹ không phải là một vấn đề luân lý đạo đức. Anh mà nghĩ rằng tôi viết bài này để khuyên anh về luân lý đạo đức là anh lầm. Thương mẹ là một vấn đề hưởng thụ. Mẹ như suối ngọt, như đường mía lau, như xôi nếp một. Anh không hưởng thụ thì uổng cho anh. Chị không hưởng thụ thì thiệt hại cho chị. Tôi chỉ cảnh cáo cho anh chị biết mà thôi. Để mai này anh chị đừng có than thở rằng: Đời ta không còn gì cả. Một món quà như mẹ mà còn không vừa ý thì họa chăng có làm Ngọc hoàng Thượng đế mới vừa ý, mới bằng lòng, mới sung sướng. Nhưng tôi biết Ngọc hoàng không sung sướng đâu, bởi Ngọc hoàng là đấng tự sinh, không bao giờ có diễm phúc có được một bà mẹ.

Tôi kể chuyện này, anh đừng nói tôi khờ dại. Đáng nhẽ chị tôi không đi lấy chồng, và tôi, tôi không nên đi tu mới phải. Chúng tôi bỏ mẹ mà đi, người thì theo cuộc đời mới bên cạnh người con trai thương yêu, người thì đi theo lý tưởng đạo đức mình say mê và tôn thờ. Ngày chị tôi đi lấy chồng, mẹ tôi lo lắng lăng xăng, không tỏ vẻ buồn bã chi.

Nhưng đến khi chúng tôi ăn cơm trong phòng, ăn qua loa để đợi giờ rước dâu, thì mẹ tôi không nuốt được miếng nào. Mẹ nói: "Mười tám năm trời nó ngồi ăn cơm với mình, bây giờ nó ăn bữa cuối cùng rồi thì nó sẽ đi ăn ở một nhà khác". Chị tôi gục đầu xuống mâm khóc. Chị nói: "Thôi con không lấy chồng nữa". Nhưng rốt cuộc thì chị cũng đi lấy chồng. Còn tôi thì bỏ mẹ mà đi tu. "Cắt ái từ thân" là lời khen ngợi người có chí xuất gia. Tôi không tự hào chi về lời khen đó cả. Tôi thương mẹ, nhưng tôi có lý tưởng, vì vậy phải xa mẹ. Thiệt thòi cho tôi, có thế thôi. Ở trên đời, có nhiều khi ta phải chọn lựa. Mà không có sự chọn lựa nào mà không khổ đau. Anh không thể bắt cá hai tay. Chỉ khổ là vì muốn làm người nên anh phải khổ đau. Tôi không hối hận vì bỏ mẹ đi tu nhưng tôi tiếc và thương cho tôi vô phúc thiệt thòi nên không được hưởng thụ tất cả kho tàng qúi báu đó. Mỗi buổi chiều lạy Phật, tôi cầu nguyện cho mẹ. Nhưng tôi không được ăn chuối ba hương, xôi nếp một và đường mía lau.

Anh cũng đừng tưởng tôi khuyên anh: "Không nên đuổi theo sự nghiệp mà chỉ nên ở nhà với mẹ!". Tôi đã nói là tôi không khuyên răn gì hết -- tôi không giảng luân lý đạo đức -- rồi mà! Tôi chỉ nhắc anh: "Mẹ là chuối, là xôi, là đường, là mật, là ngọt ngào, là tình thương". Để chị đừng quên, để em đừng quên. Quên là một lỗi lớn : Cũng không phải là lỗi nữa, mà là một sự thiệt thòi. Mà tôi không muốn anh chị thiệt thòi, khờ dại mà bị thiệt thòi. Tôi xin cài vào túi áo anh một bông hoa hồng: để anh sung sướng, thế thôi.

Nếu có khuyên, thì tôi sẽ khuyên anh, như thế này. Chiều nay, khi đi học hoặc đi làm về, anh hãy vào phòng mẹ với một nụ cười thật trầm lặng và bền. Anh sẽ ngồi xuống bên mẹ. Sẽ bắt mẹ dừng kim chỉ, mà đừng nói năng chi. Rồi anh sẽ nhìn mẹ thật lâu, thật kỹ, để trông thấy mẹ và để biết rằng mẹ đang sống và đang ngồi bên anh. Cầm tay mẹ, anh sẽ hỏi một câu ngắn làm mẹ chú ý. Anh hỏi: "Mẹ ơi, mẹ có biết không?" Mẹ sẽ hơi ngạc nhiên và sẽ nhìn anh, vừa cười vừa hỏi: "Biết gì?" Vẫn nhìn vào mắt mẹ, giữ nụ cười trầm lặng và bền, anh sẽ hỏi tiếp: "Mẹ có biết là con thương mẹ không?" Câu hỏi sẽ không cần được trả lời. Cho dù anh lớn ba bốn mươi tuổi, chị lớn ba bốn mươi tuổi, thì anh cũng hỏi một câu ấy. Bởi vì anh, bởi vì chị, bởi vì em là con của mẹ. Mẹ và anh sẽ sung sướng, sẽ sống trong tình thương bất diệt. Và ngày mai mất mẹ, Anh sẽ không hối hận, đau lòng , tiếc rằng anh không có mẹ.

Đó là điệp khúc tôi muốn ca hát cho anh nghe hôm nay. Và anh hãy ca, chị hãy ca cho cuộc đời đừng chìm trong vô tâm, quên lãng. Đóa hoa mầu hồng tôi cài trên áo anh rồi đó. Anh hãy sung sướng đi.

(1962)

Trích trang http://www.thuvienhoasen.org/

Thứ Hai, 23 tháng 8, 2010

mím chi đầu tuần

Chuyện cổ tích thời nay: Lòng thành thật của đàn ông

Chuyện kể rằng, vào ngày nọ, có một chàng sinh viên nghèo, chiều chủ nhật phóng xe lên hồ Tây hóng mát.
Không biết dựng xe hớ hênh thế nào mà chiếc Wave TQ của chàng rơi tõm xuống hồ. Nhìn chiếc cần câu cơm duy nhất của mình mất dạng dưới đáy hồ, chàng kêu khóc thảm thiết. Tiếng than khóc của chàng làm Bụt động lòng thức dậy, hỏi “vì sao con khóc?”
Sau khi nghe chàng trai trẻ kẻ rõ lý do, Bụt liền an ủi “con đừng lo, ta sẽ giúp con vớt chiếc xe lên”
Bụt nói xong liền lao xuống hồ. Một phút sau, Bụt ngoi lên với chiếc SH trên tay, và hỏi “có phải xe của con đây không?”
Chàng trai trẻ vẫn khóc và lắc đầu “không phải xe của con Bụt ơi”
Bụt lại lao xuống hồ lần 2 và lần này, Bụt trở lên với chiếc @ cáu cạnh, chàng trai trẻ vẫn tiếp tục lắc đầu “không phải Bụt ơi”
Và.. Bụt lại lao xuống hồ lần 3, lần này Bụt ngoi lên với đúng chiếc Wave TQ của chàng sinh viên. Vừa nhìn thấy đúng chiếc xe của mình, chàng trai trẻ vội reo lên “đúng xe của con rồi Bụt ơi”
Cảm kích trước tấm lòng thành thật của chàng trai trẻ, Bụt tặng luôn cho chàng cả hai chiếc SH và @. Chàng sinh viên nghèo mừng rỡ, cảm tạ Bụt rối rít.
Vài năm sau, chàng sinh viên nghèo ngày nào đã tốt nghiệp ra trường, đi làm và cưới vợ.
Một ngày chủ nhật đẹp trời, hai vợ chồng chàng đưa nhau lên hồ Tây hóng mát. Trời sui đất khiến thế nào, cô vợ chàng chẳng may trượt chân ngã té xuống hồ.
Chàng trai trẻ vốn không biết bơi, chỉ biết đứng trên bờ khóc gọi tên vợ thảm thiết.
Cũng như lần trước, động lòng trước tiếng khóc thảm thiết của chàng trai, Bụt lại hiện ra tìm hiểu sự tình.
Sau khi biết rõ nguồn cơn, Bụt liền lao ngay xuống hồ, một giây sau Bụt xuất hiện với Angelina Jolie trên tay và hỏi chàng trai “có phải nàng này là vợ con không”
Chàng trai ngay lập tức nín khóc và đáp”dạ phải”
Trước thái độ dối trá của chàng trai, Bụt giận dữ quát lớn “khá khen cho nhà ngươi dám nói dối ta, ta sẽ trừng phạt ngươi!”
Chàng trai vội khóc lớn “Oan cho con quá, Bụt ơi. Con nào dám nói dối Bụt. Chẳng qua vì hoàn cảnh đẩy đưa mà thôi. Nếu con nói với Bụt “nàng Angelina Jolie này không phải vợ con”, Bụt lại xuống hồ và mang lên Jessica Simpson, nếu con lại bảo “nàng này cũng không phải vợ con”, Bụt lại lần thứ 3 lao xuống hồ và mang đúng người vợ của con lên. Rồi cũng như lần trước, cuối cùng Bụt cho con cả 3 bà vợ mang về nhà thì Bụt ơi, nhà con nghèo lắm, con lấy gì mà nuôi 3 bà vợ đây. Vì thế mà con đã cả gan trả lời “phải” ngay lần đầu tiên Bụt hỏi con.”

Chủ Nhật, 15 tháng 8, 2010

Telephone | THE OFFICE VERSION (Lady Gaga and Beyoncé Spoof)

LOL at this hilarious parody and don't get mad at your boss if he doesn't allow you to work from home :)
This is a fun/effective/new way for PR/branding.
Have a great weekend everyone. It's scorching hot here in WA for the next several days!

Thứ Ba, 10 tháng 8, 2010

Thoi Gian va Than Tuong Giai Tri Cua Ban

A Good Read!

To find out the whereabouts of your past Vietnamese entertainers/idols, please read this http://blogcogaidolong.multiply.com/journal/item/687/687

Thứ Tư, 14 tháng 7, 2010

Funny but True

For those who wants to find a good city to live in the US :)
The Vietnamese newspapers should compile a similar list for Vietnam.
=========================================================
Best places for the rich and single

Seeking a sugar daddy (or sugar-mama)? Follow the money to these towns and cities, where affluent young professionals are abundant.

http://money.cnn.com/galleries/2010/moneymag/1007/gallery.best_places_rich_single.moneymag/index.html

Chủ Nhật, 11 tháng 7, 2010

Welcome to Jamaica Have a Nice Day

Nhân dịp Đài và Vân bàn về nude beach. Gởi các bạn câu chuyện.


There's this guy named Jack, and he has a girlfriend named Wendy. Jack
loves Wendy a lot, and decides to ask her to marry him. And to prove
how much he loves her, he goes and gets "Wendy" tattooed on his penis, to
show her how much that he loves her. When it's erect, is says her name, and
when deflated, it reads "Wy"

So, there doing it the next night, and when she sees her name on his
masculine member, he pops the question, and she accepts.
They decide to go to Jamaica for their honeymoon. Once down there, they
decided to try out all of the local culture, including a nude beach.
So, they go to the beach, and are having a great time, when Jack decides to
get up from sunbathing and go and get something to drink at the bar down the
beach.
So, he walks over to the bar, with his deflated muscle, trying not to
let his eye wander, hence embarrassment to himself. He orders a drink from
the guy at the bar, and while making the drink, he notices that the guy,
also naked for obvious reasons, has "Wy" tattooed on his penis as well.
So Jack asks the guy, "Hey, do you have a girlfriend named 'Wendy' and
her name tattooed on your dick too?"
And the bartender looks down at Jack's thing, back to his and starts
laughing and says, "No mon. Mine says 'Welcome to Jamaica, mon. Have a nice day."

Thứ Bảy, 10 tháng 7, 2010

Thu gian cuoi tuan

Xem ảnh
Một lính Mỹ nhận lệnh lên đường, khi anh ta chia tay với người yêu của mình, cô gái khóc, và đòi anh cho một bức ảnh làm kỷ vật. Lục trong ba lô một hồi, anh lính chỉ tìm thấy một bức ảnh của anh ta chụp tại bãi tắm tiên. Vậy là anh ta đành phải xé lấy nửa trên tấm ảnh đưa cho cô gái. Lúc đó Bà nội của anh cũng khóc mà đòi một tấm hình của cháu. Rất lúng túng với tình huống này, nhưng anh ta nghĩ rằng mat bà kém lắm rồi nên anh đưa luôn nửa còn lại của bức ảnh cho bà. Đúng như anh nghĩ, sau khi xem ảnh bà nội kêu lên " Thằng bé giống hệt Ông nội, đầu tóc thì bù xù, còn cái caravat không bao giờ để ngay ngắn"

Thứ Hai, 5 tháng 7, 2010

Michael Buble - Sway

A surprise remix of an oldie

Thứ Tư, 23 tháng 6, 2010

Sài Gòn động đất?

Can ban va gia dinh deu binh an ca?

Thứ Ba, 22 tháng 6, 2010

biển Côn Đảo



giới thiệu với các bạn một số ảnh đẹp của bãi biển Côn Đảo

From ảnh cũ

Chủ Nhật, 13 tháng 6, 2010

Financial Tower tops out

Cai nay nhin khong giong bong sen cho lam. Ban thay no giong cai gi hon?
Click here

Chủ Nhật, 6 tháng 6, 2010

Eurovision 2010 - Several Entries in French Language

French - Jessy Matador - Allez Olla Olé - Wish this song becoming the 2010 FIFA World Cup Theme song in South Africa



Switzerland - MICHAEL VON DER HEIDE - Il Pleut De L'or



ICELAND - Hera Björk - Je Ne Sais Quoi

Thứ Năm, 3 tháng 6, 2010

Posssible or Impossible ???

Vui ve 1 ti, cac ban nhe !


Thứ Hai, 31 tháng 5, 2010

Đọc báo giùm bạn - Ăn mày thời hiện đại

TÔI PHẢI GỌI ĂN MÀY LÀ SƯ PHỤ
Supbapcai




Tôi xách túi đồ nhãn hiệu Gucci ra khỏi Tràng Tiền Plaza rồi đứng lại ở cửa chờ bạn. Một tay ăn mày chuyên nghiệp phát hiện ra tôi, sán tới đứng trước mặt. Câu chuyện của tôi chỉ có thế thôi. Thế nhưng tay ăn mày đã dạy tôi một bài học kinh tế còn sâu sắc hơn một khoá học MBA ở trường. Tôi kể câu chuyện này chính bởi ý nguyện của tay ăn mày đó.

- Xin anh… cho tôi ít tiền đi! - Tôi đứng đó chả có việc gì nên tiện tay vứt cho hắn đồng tiền xu, rồi bắt chuyện cùng nhau.
Ăn mày rất thích kể lể.
- Tôi chỉ ăn mày quanh khu mua sắm này thôi, anh biết không? Tôi chỉ liếc một phát là thấy anh ngay.
Đi mua Gucci ở Plaza chắc chắn nhiều tiền…
- Hả? Ông cũng hiểu đời phết nhỉ! - Tôi ngạc nhiên.
- Làm ăn mày, cũng phải ăn mày cho nó có khoa học. - Ông ta bắt đầu mở máy.
Tôi ngẫm nghĩ một lát, thấy thú vị bèn hỏi:
- Thế nào là ăn mày một cách khoa học?
Tôi nhìn kỹ ông ta, đầu tóc rối bù, quần áo rách nát, tay gầy giơ xương, nhưng lại sạch sẽ.
Ông ta giảng giải:
- Ai chẳng sợ và ghét ăn mày, nhưng tôi tin anh không ghét tôi, tôi đoan chắc điều đó. Đấy là điểm tôi khác biệt với những thằng ăn mày khác.
Tôi gật đầu đồng ý, đúng là tôi không ghét ông ta, nên tôi đang nói chuyện với ông ta đấy thôi.
- Tôi biết phân tích SWOT, những ưu thế, bất lợi, những cơ hội và nguy cơ. Đối mặt với những thằng ăn mày là đối thủ cạnh tranh của tôi, ưu thế (Strengths) của tôi là tôi không làm người ta phản cảm, lánh sợ. Cơ hội (Opportunities) và nguy cơ (Threats) thì chỉ là những yếu tố điều kiện bên ngoài thuộc về hoàn cảnh, có thể là dân số ở đây đông hay vắng, thành phố có quyết định chỉnh trang đô thị, dẹp hè phố chăng…
- …???
- Tôi đã từng tính toán rất cụ tỉ (cụ thể và tỉ mỉ) rằng, khu vực thương mại này người qua lại đông, mỗi ngày khoảng mười nghìn người, nghèo thì nhiều lắm, nhưng người giàu còn nhiều hơn. Trên phương diện lý luận thì giả như mỗi ngày tôi xin được mỗi người một đồng xu một nghìn đồng, thì mỗi tháng thu nhập của tôi đã được ba trăm triệu đồng. Nhưng thực tế thì đâu phải ai cũng cho ăn mày tiền, mà một ngày làm sao tôi đi xin được mười nghìn lượt người. Vì thế, tôi phải phân tích, ai là khách hàng mục tiêu của tôi, đâu là khách hàng tiềm năng của tôi.
Ông ta lấy giọng nói tiếp:
- Ở khu Tràng Tiền Plaza này thì khách hàng mục tiêu của tôi chiếm khoảng 30% số lượng người mua sắm, tỉ lệ thành công khoảng 70%. Lượng khách hàng tiềm năng chiếm khoảng 20%, tỉ lệ thành công trên đối tượng này khoảng 50%. Còn lại 50% số người, tôi chọn cách là bỏ qua họ, bởi tôi không có đủ thời gian đểtìm vận may của mình với họ, tức là xin tiền họ.
- Thế ông định nghĩa thế nào về khách hàng của ông? - Tôi căn vặn.
- Trước tiên, khách hàng mục tiêu nhé. Thì những nam thanh niên trẻ như anh đấy, có thu nhập, nên tiêu tiền không lưỡng lự. Ngoài ra các đôi tình nhân cũng nằm trong đối tượng khách hàng mục tiêu của tôi, họ không thể mất mặt trước bạn khác phái, vì thế đành phải ra tay hào phóng. Rồi tôi chọn các cô gái xinh đẹp đi một mình là khách hàng tiềm năng, bởi họ rất sợ bị lẽo đẽo theo, chắc chắn họ chọn cách bỏ tiền ra cho rảnh nợ. Hai đối tượng này đều thuộc tầm tuổi 20-30. Nếu tuổi khách hàng nhỏ quá, họ không có thu nhập, mà tuổi già hơn, thì họ có thể đã có gia đình, tiền bạc bị vợ cầm hết rồi. Những ông chồng đó biết đâu có khi đang âm thầm tiếc hận rằng không thể ngửa tay ra xin tiền của tôi ấy chứ!
- Thế thì mỗi ngày ông xin được bao nhiêu tiền?
- Thứ hai đến thứ sáu, sẽ kém một chút, khoảng hai trăm nghìn. Cuối tuần thậm chí có thể 4-500 nghìn.
- Hả? Nhiều vậy sao?
Thấy tôi nghi ngờ, ông ta tính cho tôi thấy:
- Tôi cũng khác gì anh, tôi cũng làm việc tám giờ vàng ngọc. Buổi sáng từ 11h đến tối 7h, cuối tuần vẫn đi làm như thường. Mỗi lần ăn mày một người tôi mất khoảng 5 giây, trừ đi thời gian tôi đi lại, di chuyển giữa các mục tiêu, thường một phút tôi xin được một lần được một đồng xu 1 nghìn, 8 tiếng tôi xin được 480 đồng một nghìn, rồi tính với tỉ lệ thành công 60% [(70%+50%)÷2] thì tôi được khoảng 300 nghìn.
Chiến lược ăn mày của tôi là dứt khoát không đeo bám khách chạy dọc phố. Nếu xin mà họ không cho, tôi dứt khoát không bám theo họ. Bởi nếu họ cho tiền thì đã cho ngay rồi, nếu họ cho vì bị đeo bám lâu, thì tỉ lệ thành công cũng nhỏ. Tôi không thể mang thời gian ăn mày có giới hạn của tôi để đi lãng phí trên những người khách này, trong khi tôi có thể xoay ngay sang mục tiêu bên cạnh.
Trời, tay ăn mày này có đầu óc quá đi, phân tích như thể giám đốc kinh doanh hoặc giám đốc tiếp thị vậy.
- Ông nói tiếp đi! - Tôi hào hứng.
- Có người bảo ăn mày có số may hay xui, tôi không nghĩ thế. Lấy ví dụ cho anh nhé, nếu có một thanh niên đẹp trai và một phụ nữ xinh đẹp đứng trước cửa shop đồ lót mỹ phẩm, thì anh sẽ chọn ai để ăn mày?
Tôi ngẫm nghĩ rồi bảo, tôi không biết.
- Anh nên đi đến xin tiền anh thanh niên kia. Vì đứng bên anh ta là một phụ nữ đẹp, anh ta chẳng lẽ lại không cho ăn mày tiền. Nhưng nếu anh đi xin cô gái đẹp, cô ta sẽ giả vờ là ghê sợ anh rồi lánh xa anh.
Thôi cho anh một ví dụ nữa: Hôm nọ đứng ở cửa siêu thị BigC có một cô gái trẻ tay cầm túi đồ vừa mua từ siêu thị, một đôi nam nữ yêu nhau đang đứng ăn kem, và một anh chàng đóng bộ công chức chỉnh tề, tay xách túi đựng máy tính xách tay. Tôi chỉ nhìn họ ba giây, sẽ không ngần ngừ bước thẳng tới mặt cô gái trẻ xin tiền, cô gái cho tôi hẳn hai đồng xu, nhưng ngạc nhiên hỏi tôi tại sao chỉ xin tiền có mỗi cô ta. Tôi trả lời rằng, cái đôi tình nhân kia đang ăn, họ không tiện rút ví ra cho tiền, anh kia trông có vẻ lắm tiền, trông như sếp nhưng vì thế trên người họ thường không có sẵn tiền lẻ. Còn cô vừa mua sắm ở siêu thị ra, cô tất còn ít tiền thừa, tiền lẻ.
Chí lý, tôi càng nghe tay ăn mày nói càng tỉnh cả người ra.
- Cho nên tôi bảo rồi, tri thức quyết định tất cả!
Tôi nghe sếp tôi nói bao lần câu này, nhưng đây là lần đầu tôi nghe một thằng ăn mày nói câu này.
- Ăn mày cũng phải mang tri thức ra mà ăn mày. Chứ ngày ngày nằm ệch ra ở xó chợ, cầu thang lên đường vượt giao lộ, xin ai cho được tiền? Những người đi qua giao lộ, chạy qua cổng chợ đều vội vàng hoặc cồng kềnh, ai ra đấy mà chơi bao giờ, ra đấy xin chỉ mệt người. Phải trang bị tri thức cho chính mình, học kiến thức mới làm người ta thông minh lên, những người thông minh sẽ không bao giờ ngừng học hỏi kiến thức mới. Thế kỷ 21 rồi, bây giờ người ta cần gì, có phải là cần nhân tài không?
Có lần, có một người cho tôi hẳn 50 nghìn, nhờ tôi đứng dưới cửa sổ gào: “Hồng ơi, anh yêu em”, gào 100 lần. Tôi tính ra gọi một tiếng mất 5 giây, thời gian cũng tương tự như tôi đi ăn mày một lần, nhưng lợi nhuận đạt được chỉ 500 đồng, còn kém đi ăn mày, thế là tôi từ chối.
Ở đây, nói chung một tay ăn mày một tháng có thể đi xin được một nghìn hoặc tám trăm lần. Người nào may mắn thì cùng lắm đi xin được khoảng hai nghìn lần. Dân số ở đây khoảng ba triệu, ăn mày độ chục anh, tức là tôi cứ khoảng mười nghìn người dân mới ăn mày một người. Như thế thu nhập của tôi ổn định, về cơ bản là cho dù kinh tế thế giới đi lên hay đi xuống, tình hìnhxin tiền của tôi vẫn ổn định, không biến động nhiều.
Trời, tôi phục tay ăn mày này quá!
- Tôi thường nói tôi là một thằng ăn mày vui vẻ. Những thằng ăn mày khác thường vui vì xin được nhiều tiền. Tôi thường bảo chúng nó là, chúng mày nhầm rồi. Vì vui vẻ thì mới xin được nhiều tiền chứ. Quá chuẩn!
- Ăn mày là nghề nghiệp của tôi, phải hiểu được niềm vui do công việc của mình mang lại.( Chỗ này sao giống Thầy Thiêm nói quá!!!) Lúc trời mưa ít người ra phố, những thằng ăn mày khác đều ủ rũ oán trách hoặc ngủ. Đừng nên như thế, hãy tranh thủ mà cảm nhận vẻ đẹp của thành phố. Tối về tôi dắt vợ và con đi chơi ngắm trời đêm, nhà ba người nói cười vui vẻ, có lúc đi đường gặp đồng nghiệp, tôi có khi cũng vứt cho họ một đồng xu, để thấy họ vui vẻ đi, nhìn họ như nhìn thấy chính mình.
- Ối ông cũng có vợ con?
- Vợ tôi ở nhà làm bà nội trợ, con tôi đi học. Tôi vay tiền ngân hàng Vietinbank mua một căn nhà nhỏ ở ngoại thành, trả nợ dần trong mười năm, vẫn còn sáu năm nữa mới trả hết. Tôi phải nỗ lực kiếm tiền, con tôi còn phải học lên đại học, tôi sẽ cho nó học Quản trị kinh doanh, Marketing, để con tôi có thể trở thành một thằng ăn mày xuất sắc hơn bố nó.
Tôi buột miệng:
- Ông ơi, ông có thu nhận tôi làm đệ tử không?

Nguồn:
http://www.saga.vn/Nghiencuutinhhuong/15836.saga

Thứ Năm, 27 tháng 5, 2010

Chủ Nhật, 23 tháng 5, 2010

Tản mạn bia SAI GON


Bia Sài gòn
Có 1 anh chàng về VN, đi nhậu 1 mình. 
Vừa ngồi xuống bàn, chưa kịp kêu bia thì một cô tiếp thị bia Tiger xinh như mộng mặc váy khá ngắn bước đến gần nhìn anh với ánh mắt đắm đuối: 
 - Anh uống bia Tiger giùm em đi anh. Bia tình yêu đó!
chàng ta :
- Tại sao lại là bia tình yêu? 
 - Thì anh hãy giải mã chữ Tiger đi. 
Tình Iêu Giết Em Rồi 
 - À vậy hả? Thôi đi em! Tình yêu bạo lực quá!
Tức thì một người đẹp khác bước đến thế chỗ:
- Vậy thì anh uống bia của em đi. San Miguel dzô dzô đó. Em sẽ nhớ anh suốt đời. Khi nào quán vắng anh thì em lại thẫn thờ... SaoAnh Nhớ Mà Ít G Uống, Em Lo !
 - Ồ không đâu, anh chỉ là khách qua đường thôi.
Như thấy phương thức tiếp thị của hai cô kia chưa được ấn tượng, người đẹp thứ ba bước lên vừa đá lông nheo vừa thỏ thẻ:

 - Anh hãy uống Carlsberg đi, bia này mới là sành điệu đó. Anh uống xong thì Cho Anh Ráng Lấy Sức Bế Em Ra Giường !
Quá kinh hãi, mồ hôi đầm đìa, nhưng chàng ta cũng trấn tĩnh lắc đầu: 
 - Uống xong thì anh xỉn mất tiêu rồi, còn sức đâu nữa em.
Cô tiếp thị thứ tư bèn bước lên ra chiêu cuối cùng hy vọng sẽ quật ngã được con tim sắt đá của anh chàng này :

 - Vậy thì chỉ có Heineken thôi. Anh uống xuôi hay ngược gì cũng được, cũng là tình yêu trọn vẹn cả. Xuôi thì Hôn Em Ít NênEm Khều, Em Nhéo.... 
 hay ngược lại Nếu Em Khôn Em Nằm Im Em Hưởng.
chàng ta lắc đầu quầy quậy: 
 - Thôi xin lỗi mấy em, tình yêu mấy em sao mà sành điệu quá, anh chỉ uống Saigon thôi!. 
Đến lúc này thì cả 4 cô tiếp thị đều ngạc nhiên: 
  - Trời! Sao anh lại uống bia đó? 
 - Ồ, đây mới chính là tình yêu thiêng liêng của anh. Chàng ta bèn chỉ vào cái nhẫn trên tay : 
- S Anh Iêu Gái Ở N!.

(sưu tầm)